Có ai đó đã từng nói: “Đừng tùy tiện phơi bày vết thương của mình cho người khác xem. Vì bạn sẽ không bao giờ biết được rằng, giữa cái xã hội nghìn tỷ người này. Ai sẽ là người bôi thuốc cho bạn – còn ai là người sát muối vào bạn”.
Đôi dòng tâm sự
Đó là những dòng tự sự, viết cho chính mình. Không phải mình không muốn nói chuyện với mọi người đâu, mà đôi khi mình chẳng biết nói gì. Thế giới của những người sống nội tâm phức tạp lắm. Suy nghĩ rất nhiều nhưng lại hiếm khi chia sẻ. Họ không thích ở những nơi quá đông người, không phải do họ sợ giao tiếp. Mà họ chỉ cảm thấy thiếu an toàn ở những nơi đó mà thôi.
Đúng với câu “Một mình nhưng không cô đơn”. Những người hướng nội như mình rất thích tìm cho mình một góc riêng, một quán quen hay một người thân thương để trò chuyện. Tìm cho mình những sở thích nhỏ nhoi, như sưu tầm son chẳng hạn. Con gái mà ai chẳng lại không thích son cơ chứ?
Tình yêu đối với thỏi son
Đối với tôi, son là một thứ gì đó đặc biệt lắm, giúp mình tự tin hơn khi tiếp xúc với mọi người, giúp mình che đi sự yếu đuối vốn có. Và một điều quan trọng nhất là giúp tôi đẹp hơn.
Ấy vậy mà cơ duyên từ son, mình lại có thêm một chỗ quen để ghé, một người thân để trò chuyện về chuyện làm đẹp – đó là GUO. Cũng đã được 1 năm rồi từ ngày biết đến GUO nhỉ.
Những cô gái nội tâm như mình lười lắm – lười thay đổi. Chọn được một bến đậu bình yên, không lo về chất lượng, an toàn cho sức khỏe thì cần gì phải đi tìm bến khác nữa. Thôi thì ở ngoài chỉ toàn là bão táp, mình về với GUO cho yên nước lặng gió thôi nghen có được không?